- Back to Home »
- Xuân quê
kia gia
Mấy ngày rôm rả tết Bắc cũng qua đi nhanh. Chào nhé, những ngày đông dài lê thê, giá lạnh. Xuân đến, mọi thứ đều bừng lên. Đã bắt đầu có mưa.
Chưa nhiều đâu nhưng vào lúc gần tối hay đêm về thì mưa xuống như làn sương bay chỉ đủ làm ướt mềm vai áo. Mọi vật nhạt nhòa trong làn khói hư ảo, lãng đãng, cả đất trời trắng đục một màu sữa. Láo váo câu được, câu mất, lao xao đâu đó, lúc gần lúc xa. Chuyện nhà ấy tết này con cháu về đông đủ, chuyện ở phố chiều hai tám đã cháy hạt bí vì nghe đâu hạt dưa bên Tàu có chất phoócmôn, rồi chuyện mua sắm, ăn uống... Chuyện gì cũng mới mà cũng cũ quá rồi.
Tôi đi trên con đường làng quê vừa quen, vừa lạ. Khắp nơi, thấp thoáng chỗ xanh, chỗ vàng lún phún của mạ non, đậm đà của ngô và mơn man của rau, cà, bí, mướp. Ở đâu cũng nghe mùi ẩm ướt ngai ngái, nồng nã lại thấy say say, của những luống khoai tây mới dỡ, của những sợi khói lam bay trên mái rạ, cả hăng hắc, ngọt ngào của su hào, bắp cải...
Ngoài kia, những mảnh ruộng còn trơ lại mấy gốc đào phai xù xì sâm sẫm. Gần hơn nữa là các vườn xuân. Mấy ngày giáp tết rét đậm vườn hồng nhà ai đó đơm nụ rồi mà chững hẳn lại, những nụ non gai góc sắc tím sẫm, bây giờ đâm lên tua tủa. Vô số hoa chúm chím ngậm sương như nụ cười thiếu nữ. Mùi thơm dịu bay xa thoang thoảng, có lúc lại quyện với sương nồng, tan dần vào nắng nhẹ. Bên kia đường luống thược dược nhà ai cũng còn vô số hoa, đỏ sẫm, vàng, tía, hồng rực rỡ. Trong đám lá xanh ấy, lấp ló những nụ tròn vo bụ bẫm kiêm nhường cúi đầu như đang kéo tết dài thêm chút nữa.
Cây bưởi già trong góc vườn của mẹ đã bật ra bao nhiêu là nụ, hoa. Chỉ vài hôm nữa những cánh hoa trắng xóa sẽ rụng đầy lối đi. Những cánh trắng mềm mại đậu cả vào vai áo, nằm im lìm trên lớp lá rụng ẩm ướt, hờ hững đậu cả trên sân mạ mới gieo. Hương bưởi thanh tao như gọi, như mời.
Mùa xuân đến lạ, mấy cây xoan già nua như bị bỏ quên ở xó vườn cũng đổi khác không ngờ. Giống xoan có sức sống thật diệu kỳ. Đến tiết kinh chập, những cành khô khẳng suốt mùa đông cũng bung ra vô số lộc non xanh mịn như những cái chân mèo, chân chó. Lá non chưa ra thì hoa xoan đã nở, xòe ra ở đầu cành thành những tán tím lăn tăn, lăn tăn... Người già có kinh nghiệm thì bảo hoa xoan độc lắm, mùa hoa xoan nở nhiều muỗi vô cùng, đàn gà con khúm núm rúc đầu vào cánh gà mẹ để tránh rét.
Gần rằm tháng Giêng tết vẫn còn rơi rớt trong mỗi mái nhà. Trên bàn thờ buộc bánh mật, bánh gai khô lăn lóc. Mấy gói chè của người ở xa mang về biếu bây giờ mới đem ra uống. Chai rượu màu cũng chỉ còn lưng lửng. Trẻ con đã đến trường học bài, mà vẫn còn náo nức miếng bánh chưng rán béo vàng trong chảo mỡ. Người già mang chân gà ra coi đoán rủi may, vận hạn. Thời tiết ấm dần lên, người trả phép muộn đứng chờ chuyến ô tô chạy qua làng dừng bánh. Không còn chậm rãi như những ngày đông nữa, hình như ai cũng vội vàng. Con gà tao tác tìm ổ đẻ trứng, con trâu không bước thong thả mà xuống ruộng kéo cày. Các chị, các bà sau buổi cấy còn rẽ vội xuống đồng hái nắm rau láo nháo, thứ rau không có tên gọi làm mát lòng ta sau những mâm cỗ tết. Bát canh láo nháo để người đi xa mỗi khi nhớ về nơi chôn rau cắt rốn lại thèm thuồng một bữa cơm với bát canh rau đồng và đĩa thịt kho mắm tép nồng nàn hương vị. Ngoài kia từng làn mưa mỏng như hơi thở vẫn bay bay. Những trách cứ dỗi hờn bỏ lại trong năm cũ, bây giờ là sự gần gũi thân mật, mọi cái như bừng lên, mới ra, trẻ lại - ấy là những khúc tình xuân.
VM
gia kia
Đăng nhận xét