Diễn đoạt được Dịu trong một lần hỗn chiến với đám thằng Linh "công tử". Ở đất Thái Lãng này, không ai là không biết đến tiếng Diễn "cáy". Mười một tuổi bỏ học, bỏ nhà lưu lạc xuống Hà Nội, gia nhập đội quân đánh giày dạo. Những trận đòn như cơm bữa của tụi làm "cai" đã làm thằng bé Diễn còi cọc ngày nào trở nên lì lợm dần. Cuộc sống bờ bụi đã tôi luyện cho hắn một "thần kinh thép" và những mánh khóe làm tiền siêu đẳng. Mười lăm tuổi, Diễn đã là đầu sỏ của một băng móc túi vặt, chuyên lê la ở các khu chợ, bến xe để kiếm ăn. Sau đó, không may địa bàn của hắn bị một băng khác đòi "tranh đất". Sau một cuộc hỗn chiến đẫm máu, băng của Diễn thua thảm hại. Diễn phải trốn về Thái Lãng lánh nạn. Rồi dần dần, hắn lại xưng bá tại mảnh đất khô cằn sỏi đá này.
Móc nối được với tụi giang hồ bản địa, Diễn mở một cửa tiệm cầm đồ trá hình, thực chất là cho vay nặng lãi và mở các sới bạc. Thằng Diễn "đánh giày" năm xưa giờ nghiễm nhiên trở thành ông chủ. Người ta sợ hắn không phải vì lũ đàn em đông đảo, những vết sẹo ngang dọc trên cơ thể. Người ta sợ hắn bởi đôi mắt nhỏ và dài, ánh nhìn sắc lẻm, gương mặt lầm lì không bao giờ biết cười. Tự bản thân Diễn "cáy" toát ra một cái gì đó rất tàn bạo. Đó chính là cái uy, bí quyết thành công của hắn.
Hắn còn nhớ, bữa đó, hắn kéo tụi đàn em ở quầy đi siết nợ thằng nhóc sinh viên tên Linh. Nghe phong thanh là bọn thằng Linh dám tập hợp vài thằng để chống lại. Láo thật! Định làm nổi loạn à? Thằng Diễn "cáy" điên tiết. Một lần trên sới bạc, túng quá Linh mượn tiền Diễn. Có hơn ba triệu bạc chứ mấy! Thế mà chỉ hai tháng sau, Diễn dẫn bọn đàn em qua đòi, số tiền đã nhân lên gấp bảy lần. Linh nhất định không chịu trả. Hừm, thằng Linh "công tử", da mặt chưa hết lông tơ mà bày đặt "nảy số" với tao à! Diễn dẫn đàn em qua nhà Linh, mầm mống loạn là phải triệt ngay.
Đương nhiên bữa đó tụi hắn thắng, Diễn lạnh lùng nhìn thằng Linh nằm bẹp dưới đất như một con gián bị lòi ruột, máu trên vai túa ra ướt đẫm cả nền gạch hoa. Diễn đá mấy cái vào bụng thằng Linh, cười nhạt: "Yếu thì đừng bày đặt ra gió!". Xộc vào phòng ngủ, hắn khựng lại. Một đứa con gái trẻ mũm mĩm dương đôi mắt thoảng thốt lên nhìn hắn. Trên người cô ta chỉ độc một bộ váy ngủ mỏng tang. Những đường nét xuân thì hằn lên tròn trịa và hấp dẫn. Hắn đứng như trời trồng trước cửa. Lần đầu tiên một tên mặt sắt như hắn phải lúng túng vì gái. Hắn có rất nhiều gái. Chân dài chân ngắn có, nhưng hắn chưa bao giờ rung cảm trước ai. Hắn chỉ điên cuồng chơi và vứt tiền vào mặt chúng. Có sao đâu khi chúng hả hê đón nhận. Trai tứ chiếng, gái giang hồ gặp nhau, chỉ có tiền và nhục dục là sự gắn kết duy nhất. Thế mà trước đôi mắt hoảng hốt như bò cái này, Diễn cảm thấy chân tay mình sao thừa thãi. Đứa con gái sợ hãi nhưng không hề run rẩy, nó cắn chặt môi nhìn Diễn. Rồi từ đôi môi căng mọng, nó chầm chậm hỏi từng tiếng rành rọt: "Các người đã giết anh Linh rồi?". Thoáng bối rối ánh lên đôi mắt Diễn. Một sự toan tính nhanh như chớp nảy lên trong đầu hắn. Hắn tiến lại gần cô gái, trong lòng thấy hơi tội lỗi, hắn dùng mũi dao nhọn nhuốm máu gạt một bên dây của áo ngủ xuống, gằn giọng: "Nó sẽ không sao, nếu...".
Gương mặt non choẹt của đứa con gái bỗng chốc chùng xuống, già dặn. Nó cắn môi, giọng ráo hoảnh: "Được rồi, dù sao hắn ta với tôi chỉ cặp kè, tôi cũng không còn hứng thú với kẻ thất bại như hắn. Tôi sẽ đi với anh!". Diễn hoàn toàn bất ngờ, hắn lùi lại vài bước. Kẻ đi săn bỗng chốc hoảng hốt trước con mồi. Cảm giác khinh bỉ quen thuộc dâng lên trong cổ họng. Trong đầu hắn nảy lên suy nghĩ: "Dù sao con ấy cũng đẹp, chơi chán sẽ lại vứt đi. Thôi thì coi như chiến lợi phẩm!".
Diễn dùng bàn tay cứng như gọng kìm lôi xềnh xệch đứa con gái. Nó nhăn mặt nén đau nhưng không kêu lên tiếng nào. Qua phòng khách, Diễn cảm thấy cánh tay trắng muốt khẽ nảy lên, rung nhẹ. Hắn đắc thắng nhìn thằng Linh nằm sõng xoài. Đứa con gái bặm môi bước qua cái thân thể dúm dó, không thèm nhìn thằng bồ một lần. Diễn lén quan sát cô ta, hắn cười khẩy. Giống cái là giống khốn nạn nhất. Con bọ ngựa cái sau khi giao phối với con đực chẳng phải đã chén luôn con đực cho thỏa mãn cái dạ dày đó ư? Còn Người Cái thì ác độc theo cách khác, ăn ngủ với nhau mặn nồng rồi chớp mắt bước qua nhau lạnh lùng chẳng khác nào bước qua cỏ rác. Thằng Linh cố ngóc đầu dậy, dùng bàn tay be bét máu tươi túm lấy cổ chân con bé, thều thào: "Dịu, đừng đi. Đừng bỏ anh!". Giật mình, Dịu giằng chân ra khỏi tay thằng Linh. Cổ chân Dịu hằn một vệt máu đỏ tươi như vệt chu sa.
*
Dịu cặp kè với thằng Diễn từ đấy. Thật lạ, Dịu không có cái hừng hực, nhõng nhẽo của lũ gái vây quanh Diễn "cáy". Dịu lầm lì, đôi mắt thi thoảng nhìn vào khoảng không vô hồn. Dịu giống như một tiểu hành tinh xa lắc lơ, khó hiểu, chỉ biết quay xung quanh đại hành tinh là Diễn. Nói Dịu cam chịu, ngu dại cũng không ngoa. Nhiều lần uống say về, nhìn Dịu lướt trong nhà như một bóng ma, thằng Diễn nổi khùng đạp cho Dịu mấy cái bắn ra cửa. Dịu vẫn im lặng, lồm cồm bò dậy, đỡ thằng Diễn xiêu vẹo vào giường. Dịu không khóc. Hình như cứ mỗi lần thằng Diễn thấy Dịu chuẩn bị khóc, con bé lại ngước mặt lên trời. Nước mắt cứ thế mà bị ngăn lại, khô dần. Lâu dần, Diễn thấy thương Dịu. Hắn không có ý định đuổi con bé đi nữa. Đôi lúc khuya khoắt về, thấy cái bóng con nhỏ lui cui dưới ánh đèn vàng ấm áp, Diễn thấy lòng mình thắt lại. Cảm giác gì đó giống như là một gia đình. Có lẽ vậy. Thế nhưng, hắn vẫn tỏ ra lạnh lùng với Dịu. Hắn luôn có một cảm giác rằng người phụ nữ này giống như một món quà bất đắc dĩ, một sản phẩm lỗi của tạo hóa ban tặng cho hắn. Hắn không được phép quá yêu thích món quà này, bởi khi đột nhiên nó hỏng, hoặc nó bỏ đi, hắn sẽ rất tiếc.
Một đêm khó ngủ. Từng cơn gió rít trên mái nhà khô khốc, gầm ghè như tiếng tru của một con chó sói cô độc.
Diễn xoay ngang xoay ngửa trên giường, bắt gặp đôi mắt đen láy của Dịu đằng sau vẫn thao láo. Nó nổi khùng, quát: "Mẹ nó! Sao chưa ngủ đi, định dọa chết tôi à". Nhìn xuống cổ áo trễ nải của Dịu, Diễn cáu kỉnh kéo cái chăn mỏng lên, miệng vẫn làu bàu: "Đấy, rồi lại trơ cái cổ cò ra đấy. Ốm đau là không có chuyện thuốc thang đâu nhé!".

Minh họa: Ngô Xuân Khôi.
Dịu mỉm cười hối lỗi, lành hiền như chú cừu non. Diễn giật mình. Nụ cười đẹp quá, trong veo như một hạt tuyết. Hắn thấy thương Dịu, thật lòng. Sự khao khát tràn lên như sóng cả. Lời nói trở nên vô nghĩa vào lúc này. Hắn nhẹ nhàng đặt Dịu lên giường, phủ lên người Dịu những trận mưa hôn. Hắn tỉ mẩn cởi từng chiếc cúc áo giống như đang nâng niu một món đồ dễ vỡ. Thường thì hắn luôn thô bạo với Dịu, hung hãn như một con thú. Còn Dịu vẫn im lặng chịu đựng dưới thân hắn, tuyệt nhiên không phát ra một tiếng động. Đôi lúc Diễn đang lăn lộn, quằn quại trên tấm thân mềm ấm ấy, cúi xuống nhìn thấy đôi mắt tròn xoe mở to, và đôi môi cắn chặt của Dịu. Hắn thấy mình bất nhẫn như mình đang bắt nạt một đứa trẻ con. Riêng hôm nay, hắn muốn thật nhẹ nhàng tận hưởng. Tròn đầy, êm dịu, và khoan khoái.
Đêm. Yên bình. Lần đầu tiên Diễn có cảm giác mình là một đứa trẻ, trần trụi và nhỏ bé trong vòng tay Dịu. Không có vỏ bọc của một hung thần, hắn trở nên mệt mỏi và hoang hoải. Dường như cảm động vì sự dịu dàng đột ngột của hắn mà lần đầu tiên Dịu chịu mở miệng kể về tuổi ấu thơ của mình. Diễn yếu ớt và mệt mỏi như một con rắn mới lột, rúc đầu vào ngực Dịu, im lặng lắng nghe. Giọng Dịu ấm nồng, thoảng mùi gỗ mục và mùi của gió. Diễn nửa mê nửa tỉnh bị cuốn theo từ lúc nào:
"... Cha mẹ em đều là nông dân. Ở Bắc Sơn, có lẽ gia đình em là hộ nghèo nhất. Cứ mỗi mùa mưa đến, từng lỗ thủng trên trần nhà to bằng bàn tay, nước từ đó cứ tràn vào làm chăn màn ướt sũng. Mẹ ôm em, run lẩy bẩy vì rét. Còn bố ngồi ở góc nhà, rít từng đợt thuốc lào, mắt đỏ vằn hết nhìn mẹ con em, lại nhìn ngôi nhà rách nát. Ông cay đắng, hầm hầm bỏ đi trong bão dông.
Một hôm, trời đã tối om, con chim lợn ở đầu làng kêu lên những tiếng eng éc dễ sợ. Muộn quá rồi mà bố vẫn chưa về. Mẹ bắt đầu lo lắng, tất tả chạy khắp làng tìm bố. Đến đầu làng, thấy nhiều người bu vào đông nghịt, chỉ trỏ xì xầm. Tò mò, bà cố lách vào. Trời ơi, bố em đang nằm trong vũng máu, người cứng quèo từ lúc nào. Gương mặt bố vẫn hằn nguyên nét đau đớn tột độ. Sợ hãi, mẹ gào thảm thiết, lao vào ôm bố. Người bố lạnh ngắt và sũng nước, mũi đã không còn chút hơi thở. Mọi người tản ra dần. Mẹ em nhìn thấy những người đàn ông cầm gậy gộc có đôi mắt dữ tợn. Họ nhìn mẹ, xì xào chỉ trỏ, không ai đỡ mẹ dậy. Họ cứ lạnh lùng nhìn mẹ em sụp xuống cái thân hình lạnh ngắt của bố em, trơ lì như những vị đao phủ. Một người nào đó thụp xuống thì thào vào tai mẹ em: "Mau đưa ông ấy về, toàn thây là may lắm rồi...". Mẹ ngơ ngác giữa đám đông.
Anh đoán được không? Bố em bị đám đông đó đánh chết. Đánh chết một cách dã man. Chỉ vì bố trộm một con chó. Mãi lớn lên em mới biết đêm định mệnh đó cũng là ngày sinh nhật của mẹ em. Không biết bố vô tình hay cố ý trộm con chó ấy để cải thiện một bữa cho gia đình? Một món quà tươi ngon cho mẹ? Câu hỏi này, cứ mãi đeo đẳng em về sau.
Bi kịch từ đó cứ đeo đuổi nhà em. Mẹ em còn trẻ, mới gần bốn mươi mà trở thành góa phụ. Lại là vợ của một tên ăn trộm. Nhục nhã lắm, chẳng ai coi bà ra gì. Hằng đêm, mẹ sợ hãi ôm chặt em trong ngôi nhà trống hoác. Bên ngoài tiếng xô cửa rầm rầm. Là tiếng của lũ đàn ông đói tình. Mẹ cũng không trốn được mãi. Một đêm lão trưởng làng lẻn đến, mẹ đang xay thóc trong nhà, bị hắn túm lại từ đằng sau. Mẹ chỉ kịp đẩy vội em trốn vào tủ. Từ khe cửa nhìn ra, em thấy mẹ đau đớn, hoảng hốt lạy lục hắn. Hắn còn tát mẹ em, xoắn tóc mẹ em. Và em nhắm chặt mắt lại không dám nhìn nữa.
Cảnh tượng kinh hoàng ấy cứ diễn ra. Cho đến khi mẹ em cũng mất do một đợt cảm mạo. Em gái mẹ đón em về nuôi. Cũng từ đó, em hứa với bản thân chỉ theo người đàn ông nào bảo vệ được cho em. Em sợ phải chịu đựng như mẹ...".
Hắn mang máng hiểu ra. Có lẽ vì vậy, Dịu đã không ngần ngại đi theo hắn - kẻ chiến thắng. Và trung thành phục vụ hắn. Hắn thấy thương con nhỏ. Một cái mầm tin yêu nảy lên trong tim hắn.
Sáng...
Diễn tỉnh giấc. Lần đầu tiên hắn không cảm thấy trống rỗng nữa. Dịu đã đi chợ từ sớm. Diễn cảm động, hắn mường tượng cuộc sống sau này chỉ cần có vậy thôi. Và những thằng con kháu khỉnh sẽ ra đời, Dịu hẳn sẽ là người mẹ hiền ngoan. Hắn sẽ bỏ nghề đâm thuê chém mướn. Giang hồ đã mỏi bước rồi. Hắn sẽ mở một quán ăn, Dịu sẽ là đầu bếp còn hắn sẽ lăng xăng bên cạnh phụ cô. Cái ý nghĩ êm đềm ấy suýt làm hắn chảy nước mắt.
Diễn cứ ngây người chìm đắm trong những suy tưởng vẩn vơ cho đến lúc nghe tiếng guốc lộc cộc của Dịu và tiếng chó sủa mừng rỡ quen thuộc. Bước chân Dịu có vẻ gấp gáp hơn thường ngày. Hắn sốt sắng chạy ra đỡ lấy cái giỏ đầy ắp trên tay Dịu. Diễn cứ mãi lăng xăng lục lọi cái giỏ đầy ắp, nào dưa, nào dọc mùng, nào cà chua, cả một con cá chép to vẫn giãy đành đạch. Mặc cho hắn ríu rít như trẻ con cứ hỏi luôn mồm, giọng tếu táo: "Hôm nay đằng ấy định đãi tớ món gì?". Dịu cố gắng tránh ánh mắt hắn, bước vội vào nhà. Mắt cô hoe đỏ, cổ áo xộc xệch dị thường. Diễn đờ người,không hiểu tại sao. Đột nhiên một dự cảm không lành khiến ruột gan hắn nóng như lửa đốt, hắn chạy theo níu tay cô lại: "Em, em làm sao?". Dịu nhìn hắn, đôi mắt sợ hãi như một con chim nhỏ: "Không, em có làm sao đâu!". "Em nói dối, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao giấu anh?" - Diễn gào lên. Dịu co rúm người van vỉ: "Em xin anh...". Nhìn cúc áo đứt bung, mái tóc rối, vẻ rối loạn trên mặt Dịu, hắn lờ mờ hiểu ra. Hắn vằn mắt: "Thằng nào trêu chọc em phải không?" . Dịu lắp bắp, gương mặt nhăn nhúm lại, thân hình lảo đảo: "Thằng Hùng "voi", nó...nhưng không sao...em chạy thoát được...".
Diễn không nghĩ gì được nữa, hắn gầm lên như một con sư tử bị trúng thương. Mặc kệ lời van xin của Dịu, hắn lao vào trong nhà, cầm cây mã tấu dài gần một mét chạy vụt đi. Thằng Hùng "voi", thằng đàn em từng vào sinh ra tử với hắn, sát cánh với hắn qua bao phi vụ. Giờ định phản à! Mày phải chết!
Diễn chạy chân trần băng băng trên con đường đầy sỏi đá, đôi bàn chân hắn tóe máu. Thằng Hùng "voi" đang thản nhiên hút thuốc lá ngoài cửa. Thấy thằng Diễn đằng đằng sát khí lao đến, thằng Hùng chột dạ. Nó chạy ra vồn vã: "Đại ca tìm thằng em có chuyện gì? Đại ca mang đồ đoàn đi xử thằng nào vậy?". Diễn hầm hầm không đáp, đôi mắt vằn lên như một con thú hoang. Sau một tiếng hét to, lưỡi dao sắc lẻm cắm ngập vào cánh tay Hùng. Thằng Hùng thất kinh nhìn thằng Diễn trân trân, lắp bắp: "Tại sao đại ca chém em...?". "Vì sao à? Đứa con gái của tao mà mày cũng dám động vào! Mày định nảy số với tao phải không?". Thằng Hùng trợn mắt, nó vừa lấy tay che mặt vừa gào lên: "Không đúng, em có làm gì nó đâu! Con đĩ ấy nói dối!". Vừa nghe thấy hai từ "con đĩ", thằng Diễn nổi cơn thịnh nộ, dây thần kinh trong mắt nó giật giật...
Những ai coi thường Dịu của ta sẽ phải trả giá.
Diễn về nhà, hắn không thấy Dịu đâu. Cô đi đâu khi hắn đang cần cô nhất? Hẳn là Dịu đã chạy đi tìm hắn. Khi cơn giận dữ lắng đi, Diễn thấy bủn rủn chân tay. Đôi mắt trợn trừng, đục ngầu như mắt cá thờn bơn của thằng Hùng "voi" khi ngã xuống làm hắn buồn nôn. Hắn chạy, chạy trong nỗi ghê sợ chính bản thân. Dịu ơi!
Diễn nhanh chóng bị công an tóm cổ khi đang ngủ trong nhà ông chú ruột chỉ sau 2 ngày gây án. Trong đêm tối, hắn bị tống lên thùng xe bít bùng, đôi tay nhức nhối vì bị còng. Trong đầu hắn duy nhất tràn ngập đôi mắt thương yêu của Dịu. Trời ơi, hắn cần cô hơn bao giờ hết...
*
Dịu đến. Nàng ngồi trước mặt hắn, gầy hơn và tiều tụy hơn. Hắn muốn khóc, muốn gục đầu vào vai Dịu, ngực Dịu. Hắn run run hỏi: "Thằng Hùng sao rồi...?". "Chết rồi. Vì mất máu". Diễn cay đắng. Cuộc đời hắn thế là hết, chỉ thương Dịu. Hắn xót xa nhìn cô: "Vậy mấy ngày nay em ở đâu?". Dịu nhìn thẳng vào mắt hắn. Rất nhanh, gương mặt cô biến đổi một cách lạ lùng. Ánh mắt Dịu sắc bén nhìn Diễn, khóe miệng nhếch lên, cô đáp dứt khoát: "Nhà anh Linh!" . "Cái gì? Tao vừa sa cơ mày đã nhảy tót vào lòng thằng khác. Đồ vô ơn, đồ đĩ điếm..." - Diễn thét lên. Câu trả lời của Dịu như một cú đấm trực diện vào mặt hắn. Hắn cứ tưởng rằng những ngày qua, Dịu phải chạy đôn chạy đáo lo lắng cho hắn. Vậy mà...Ngựa quen đường cũ. Hắn thụp đầu xuống cay đắng. Phải rồi, cô ta phải tìm ai để mà dựa dẫm chứ. Cô ta chẳng nói rằng sống phải được đàn ông bảo vệ đó ư?
Dịu khoanh tay, lắc đầu: "Anh nghe đây, nghe một lần cho thật rõ vào. Tôi không vô ơn và càng không đĩ điếm. Ngày ấy, vì tôi sợ bọn anh giết chết anh Linh nên tôi ngoan ngoãn theo anh. Anh tưởng tôi là một món hàng hay một đồ vật vô tri không có cảm xúc sao? Tôi theo anh để đợi đến ngày này, đợi đến lúc anh thật sự tin tôi, mở lòng với tôi...". Dịu cười khẩy: "Kể cũng khá tốn thời gian...". Diễn trợn trừng mắt. Từng câu, từng từ lạ lẫm xoáy vào óc hắn. Dường như hắn chưa hiểu và chưa tin vào điều mình được nghe. Hắn chộp lấy vai Diệu, lay mạnh: "Em đang đùa anh đúng không? Em nói rằng em chỉ yêu người có thể bảo vệ em…đêm hôm đó....".
Dịu ngắt lời: " Đúng, tôi trung thành với người dám đánh đổi mạng sống để bảo vệ tôi. Đó là anh Linh. Dẫu đến chết mà anh vẫn dám giữ tôi lại. Anh Linh là mối tình đầu của tôi. Anh ấy đã giúp tôi đứng dậy sau những cơn trầm cảm từ thời thơ ấu. Anh nghĩ tôi sung sướng khi phải giả vờ làm con búp bê ngoan ngoãn bên cạnh anh lắm sao? Anh nhầm! Anh chẳng khác nào lũ đàn ông đã giày vò mẹ tôi và giết cha tôi. Khát máu và thô bỉ! Tôi đã nhịn nhục đến ngày này để trả thù anh. Anh phải trả giá vì làm đau người tôi yêu...".
Diễn nghiến răng ken két: "Vậy chuyện thằng Hùng sàm sỡ cô, là cô lừa tôi?". Dịu mỉm cười: "Anh đoán xem...". Nói rồi cô đứng phắt dậy, quay đi không thèm nhìn hắn: "Tôi phải về chăm sóc anh Linh. Những nhát chém lên vai của anh đã làm đứt dây thần kinh nào đó của anh ấy. Linh đã bị liệt nửa người. Anh nên nhớ, quả báo là tất yếu, chỉ có sớm hay muộn mà thôi...".
Bằng một động tác mềm mại, Dịu lách ra khỏi cánh cửa. Diễn tuyệt vọng với theo: "Vậy từ trước đến giờ, có lúc nào cô yêu tôi không?". Dịu không đáp. Cô ngoái lại nhìn Diễn. Từ khóe mắt cô, một hạt nước trong veo rơi xuống. Lần này, cô để mặc cho nước mắt rơi, không ngước lên trời nữa. Dịu bước nhanh như kẻ chạy trốn.
Diễn gục đầu xuống bàn. Đau! Đau quá! Hắn nhìn miết theo cái dáng đã dần xa khuất. Hơi ấm của Dịu vẫn còn pháng phất nơi ghế ngồi đối diện. Diễn bước đi. Cánh cửa sắt đóng sập sau lưng hắn.
"Nhưng dù sao nàng đã khóc vì ta..."
Đăng nhận xét