Posted by : Unknown 8 tháng 3, 2013

mông

Sau khi La Thiên và Lâm Phàm rời khỏi đó, chúng tôi bèn an ủi Diệp Hàn, bởi vì bộ dạng của cô ấy vô cùng tồi tệ, co rúm người, run lẩy bẩy trong chăn, chắc là cô ấy vẫn đang chìm đắm trong nỗi sợ hãi bị lửa thiêu đốt.

Tôi thầm lấy làm mừng, may mà La Thiên kịp thời lao đến cứu cô ấy, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Sau khi an ủi xong Diệp Hàn, tôi chuẩn bị đưa Liên Thành về ký túc xá, tòa lầu ký túc xá cô ở không cùng tòa lầu chúng tôi, cô ấy không dám về một mình.

Đúng lúc tôi và Liên Thành chuẩn bị bước ra khỏi cửa, Diệp Hàn đột ngột nói một câu: "Mình nhìn thấy Cao Mẫn rồi..."

Lời nói vừa phát ra, lập tức nổ vang như quả lựu đạn xé toạc bầu trời. Liên Thành cuống cuồng chạy ra sau lưng tôi, run rẩy nói: "Cao Mẫn? Ở... ở đâu?"

Lãnh Mộng Phàm cũng kinh hãi nhìn xung quanh: "Cái... cái gì? Cao Mẫn? Diệp Hàn, cậu đừng có dọa bọn mình!"

Diệp Hàn từ tốn nói: "Thật đấy, vừa rồi khi đám lửa đó bay về phía mình, mình rõ ràng nhìn thấy Cao Mẫn ở trong đám lửa đó, cậu ấy bảo mình cứu cậu ấy, còn trách mình sao lại không cứu cậu ấy... Khi đám lửa đó cháy vào mình, mình nghe thấy tiếng cậu ấy cười, tiếng cười rất kỳ lạ, cậu ấy nói... cậu ấy nói...". Diệp Hàn ngừng lại, co tròn người, sắc mặt lộ ra nỗi sợ hãi khiến ai nấy đều nghẹt thở.

Mấy đứa con gái thi nhau truy hỏi: "Cậu ấy nói gì?"

Tôi thấy một chất lỏng trong suốt chảy ra khỏi khóe mắt Diệp Hàn, rơi xuống. Cô chuyển động con ngươi mắt, nhìn từng người một, sau đó nói: "Cao Mẫn nói... Chúng ta... đều phải chết..."

Lãnh Mộng Phàm kêu lên thất thanh: "Vì sao chứ? Chúng ta có bao giờ đắc tội với Cao Mẫn đâu, sao cậu ấy lại nói như vậy chứ?"

Sắc mặt Diệp Hàn trở nên vô cùng đau khổ, còn mang theo chút tuyệt vọng, khẽ nói lẩm bẩm: "Mình cũng không biết, mình thực sự không biết!"

Liên Thành suýt chút nữa thì khóc, chui ra khỏi phía sau lưng tôi, lo lắng nói: "Liệu có phải vì lúc siêu độ chúng ta đã bị lỡ mất hai phút hay không..."

Lãnh Mộng Phàm ngắt lời cô: "Việc này cũng không thể trách chúng ta được, gió to quá, vốn không thể châm lửa được mà. Diệp Hàn, có phải là cậu nhìn nhầm không? Bởi vì cậu quá sợ hãi, cho nên nảy sinh ảo giác?"

Diệp Hàn cứ khăng khăng nói mình không nhìn nhầm, sau đó cô chợt quay người, hướng mặt vào tường, khẽ nói một câu: "Cậu ấy đang đứng ngay ở cửa, các cậu không nhìn thấy sao?"

Lời Diệp Hàn vừa dứt, Liên Thành vội kêu lên: "Ối, mẹ ơi!" rồi lao như tên bắn đến giường Lãnh Mộng Phàm, vội vàng trèo lên, co rúm người phía sau lưng Lãnh Mộng Phàm.

Tôi ngẩn người đứng yên không nhúc nhích, lời của Diệp Hàn giống như một con dao găm sắc nhọn, cắm phập vào trái tim tôi, bởi vì lúc này đây tôi đang đứng ở ngay cửa, lưng hướng ra ngoài cửa. Tôi thậm chí còn có thể cảm nhận thấy Cao Mẫn đang đứng ở phía sau lưng tôi, lạnh lùng nhìn tôi, nhìn chăm chú đến độ toàn thân tôi đau đớn, không thể nào cử động được.

Cuối cùng, Quan Vũ Phi chạy đến kéo tôi ra.

Xảy ra chuyện như vậy, Liên Thành không dám về phòng nữa, tôi vốn định để cô ấy ngủ cùng tôi, nhưng cô thấy tôi ngủ ở giường của Cao Mẫn, lắc đầu nguầy nguậy. Bởi vì đêm nay Diệp Hàn đầu óc không bình thường, Quan Vũ Phi lại quá béo, nên Liên Thành ngủ cùng giường với Lãnh Mộng Phàm.

Tôi nằm trên giường trằn trọc mãi, Diệp Hàn thực sự nhìn thấy Cao Mẫn sao? Tại sao lại chỉ có mình cô ấy nhìn thấy, còn những người khác lại không? Liệu có phải cô ấy nói dối? Thực ra cô ấy không hề nhìn thấy gì cả, tất cả những gì cô ấy nói chỉ là lừa dối? Nhưng cô ấy tại sao lại phải lừa dối chúng tôi? Lẽ nào dùng một người chết để đùa cợt, cô ấy không sợ sao?

Tôi nhớ lại Quan Vũ Phi nói, trong trường học trước đây cũng từng có người bị ma nhập, thế nên tôi kẽ gọi: "Quan Vũ Phi, cậu đã ngủ chưa?"

Quan Vũ Phi không có phản ứng gì, nhưng Diệp Hàn lại trở người, trả lời tôi: "Cậu cũng không ngủ được sao, Cổ Tiểu Yên?"

Sau những sự việc xảy ra đêm nay, tôi cảm thấy hơi sợ, vội nói: "Không phải, mình... mình buồn ngủ rồi."

Cô lại thở dài: "Chắc chắn cậu nghi ngờ những gì mình nói không phải là sự thật, đúng không? Thực ra, chính mình cũng không dám tin, bởi vì..." Cô ngừng lại một lát, rồi nói tiếp: "Có lẽ, đợi Cao Mẫn thực sự tìm cậu, cậu sẽ hiểu, cậu hãy dùng con tim cảm nhận, chắc chắn có thể cảm nhận được cậu ấy..."

Tôi bị những lời cô nói dọa cho sợ hãi đến độ dựng tóc gáy, hoảng hốt ngắt lời cô: "Đừng nói nữa, ngủ đi!"

Một lúc lâu sau, tôi vẫn không thể nào chìm vào giấc ngủ, trong đầu toàn là câu nói đó của Diệp Hàn: "Có lẽ, đợi Cao Mẫn thực sự tìm cậu, cậu sẽ hiểu, cậu hãy dùng con tim cảm nhận, chắc chắn có thể cảm nhận được cậu ấy..."

Bất giác, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại nín thở, tập trung tinh thần chú ý lắng nghe, quả nhiên, có một âm thanh thấp thoáng ẩn hiện khe luồn vào tai tôi, tôi rùng mình một cái, thật không ngờ âm thanh đó là: cứu... mình... cứu... mình...

Tôi chợt mở choàng mắt, hy vọng những gì mình nghe thấy chỉ là ảo giác, nhưng âm thanh đó vẫn cứ thấp thoáng vang lên, hình như... chính là từ ngoài cửa...

Lẽ nào, thực sự là Cao Mẫn?

Dần dần, có một thứ loại sức mạnh thần kỳ không thể nào kháng cự được vây chặt lấy tôi, tôi bước xuống giường, cứ thế đi về phía phát ra âm thanh đó như người bị mộng du, đầu óc kêu ong ong, sắp bị thứ âm thanh đó làm cho nổ tung rồi. Đúng trong khoảnh khắc này, tôi hoàn toàn tin tưởng tất cả những gì Diệp Hàn nói, cô ấy đã từng nói Cao Mẫn đang gọi cô ấy, dẫn cô ấy đến một nơi nào đó. Và giờ đây, tôi đang trải qua những gì cô ấy đã trải qua, thứ âm thanh đó ngay trước mặt tôi, nó đang mê hoặc tôi bước đi theo nó.

Tôi không biết nó muốn đưa tôi đi đâu, tôi chỉ biết cứ đi thẳng về phía trước, như thể có một đôi tay vô hình đang đẩy tôi về phía trước.

Đợi đến khi tôi tỉnh giấc, tôi đã đứng ngay bên đầm hoa sen rồi, ngay dưới gốc cây hòe đại thụ đó. Cơn gió đêm lạnh giá đang thổi vù vù bên tai tôi, dưới chân tôi là số bùa và hương bọn tôi đốt khi nãy, đã bị gió thổi bay khắp nơi, trong đám bùa đã bị đốt, tôi nhìn thấy thứ gì đó trăng trắng, tôi cúi người xuống nhặt, phát hiện ra đó là bức ảnh của Cao Mẫn, đã bị đốt gần hết, chỉ còn lại cái đầu, đang nhìn tôi nở nụ cười ngọt ngào.

Thần người nhìn, trong não tôi đột nhiên như vang lên một tiếng nổ lớn - tấm ảnh này không phải là tấm chúng tôi đốt lúc 12 giờ đêm!

Tấm chúng tôi đốt, Cao Mẫn buông xõa tóc, còn bức ảnh này, Cao Mẫn đã buộc tóc đuôi ngựa...

Tôi ném tấm ảnh xuống, quay người bỏ chạy, khi vừa chạy ra khỏi đầm hoa sen đã đâm sầm vào một người. Tôi không thể kiềm chế được, kêu thét lên, sợ hãi lùi giật lại phía sau, ngã ngồi xuống đất. Tiếp đến, một luồng ánh sáng đèn pin chiếu vào người tôi, người đó lên tiếng: "Sao lại là cô?"

Ngay khi ông ta vừa lên tiếng, tôi cũng đã nhận ra ông ta, ông ta chính là công nhân của trường Đại học Giang Xuyên, tên Bồ Bằng. Tôi và Quan Vũ Phi vào cái đêm phát hiện ra thi thể của Châu Tử Dương trong phòng nước, chính là ông ta lấy đèn pin soi chúng tôi. Tôi nhanh chóng nhận ra ông ta không phải vì lý do này. Về sau tôi cũng gặp ông ta vài lần, phát hiện ra ông ta trông hao hao giống thầy giáo Trần dạy môn Kỹ năng nghe của lớp tôi, tuổi tác, thân hình cũng gần giống nhau, hơn nữa họ có chung một đặc điểm - lưng hơi gù.

Tôi hồn bay phách lạc lồm cồm bò dậy, há miệng thở dốc.

Bồ Bằng soi đèn pin ra phía sau lưng tôi, hỏi: "Đêm hôm khuya khoắt, cô đến đây làm gì vậy?"

Tôi ngẩn người nhìn ông ta, không biết nên trả lời ra sao, nhưng trong khoảng khắc, trong lòng tôi lại trào dâng sự nghi vấn, cảnh giác lùi lại mấy bước, hỏi ngược lại: "Vậy bác ở đây làm gì?"

Ông ta hình như thở dài, nói: "Dạo này trong trường xảy ra nhiều việc quá, cho nên lãnh đạo yêu cầu chúng tôi tăng cường tuần tra ban đêm, đi nào, tôi đưa cô ra khỏi đây, đêm hôm không được đi lại lung tung một mình, nguy hiểm lắm, đặc biệt là... ở đây."

Tôi rùng mình một cái, bước nhanh về phía trước, nhưng vẫn không dám đến gần ông ta quá, tôi luôn cảm thấy ông ta hơi khả nghi, đột nhiên ông ta xuất hiện ở đây, thực sự chỉ đơn giản là tuần tra thôi sao?

Tôi nhanh chóng được ông ta tiễn đến tận tầng trệt khu ký túc xá, còn soi đèn pin cho tôi đi lên lầu.

Trong phòng ký túc xá tối đen như mực, tôi lần mò lên giường, vùi mặt vào trong chăn, cứ nghĩ đến việc vừa rồi vô duyên vô cớ đi đến đầm hoa sen là khiến tôi toàn thân lạnh toát, thực sự là hồn ma Cao Mẫn đang dẫn dắt tôi sao? Sao cô ấy lại dẫn dắt tôi đến đầm hoa sen? Chính là để tôi nhìn thấy tấm ảnh đó sao? Tại sao tấm ảnh đó lại không giống tấm ảnh chúng tôi đốt lúc đêm? Lẽ nào sau khi chúng tôi rời khỏi đó, lại có người đến đó đốt ảnh của Cao Mẫn? Sao lại có thể như vậy được chứ?

Vậy thì, tất cả những chuyện này là như thế nào đây?

Thượng Quan Ngọ Dạ

Còn tiếp...

(Tiểu thuyết Huyết án liên hoàn của tác giả Trung Quốc Thượng Quan Ngọ Dạ do NXB Văn học ấn hành)

Tiểu thuyết cùng tác giả:Kiếp nạn trời định

 

mông

Popular Post

Blog Archive

Được tạo bởi Blogger.

- Copyright © Tin Moi Online, Tin Tuc, Tin Moi, News, Tin Tong Hop